Mưa từ chiều tối, mù mịt đến nửa đêm. Ngang thao thức nghe tiếng mưa rì rào trên mái tôn, tiếng chó chập, tru tréo từng chập, tiếng tàu lá chuối xạc xào bên vườn nhà, mà lòng trống trải, không nghĩ ngợi.
Tự nhiên tôi nhớ tiếng sáo xưa văng vẳng xa xa bài Lòng mẹ cũng trong những đêm mưa như thế này. Chỉ một bài duy nhất. Tay sáo nghiệp dư hay là một nghệ sĩ tài hoa nào đó đã gieo vào lòng tôi niềm bâng khuâng xao động. Tiếng sáo trúc dặt dìu lan tỏa, hoà lẫn trong tiếng gió mưa, như muốn gởi gấm tâm sự của đứa con xa mẹ. Ngày đó tôi vẫn còn một bà mẹ bên cạnh, vóc dáng héo gầy, mái tóc pha sương. Mẹ tôi tần tảo sớm hôm để nuôi cả một bầy con ăn học.
“Thương con khuya sớm bao tháng ngày
Lặn lội gieo neo nuôi con đến ngày lớn khôn”
Rồi một hôm, tiếng sáo giữa đêm khuya im bặt. Người lữ khách ấy đã ra đi không hẹn ngày trở lại. Những đêm mưa buồn, lòng tôi ray rứt không yên.
Năm mươi năm qua, tôi chưa từng được nghe lại tiếng sáo trúc nào hay như thế. Người nghệ sĩ tài hoa ấy có lẽ nay đã già, không biết bây giờ đang phiêu bạt nơi đâu.
Tôi thèm nghe tiếng sáo bài Lòng mẹ. Tôi nhớ mẹ tôi. Mẹ đã mất gần một năm rồi. Giỗ đầu của mẹ theo âm lịch là 11 tháng 11, tính theo dương lịch đúng vào ngày lễ Giáng sinh.
“Dù cho mưa gió không quản thân gầy mẹ hiền
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên”.
(27/9/2020)