Năm 2012 tôi ở quận 7, hôm nào đi quay thì thôi, được nghỉ là tôi qua thăm má. Má tôi ở với người dì ruột bên quận 8.
Thường cứ 6 giờ sáng là tôi đi bộ tập thể dục, từ nhà ra đến ngã ba Tân Quy rồi đi xe ôm qua chợ Hưng Phú. Nhà bà dì tôi ở trong hẻm chợ.
Chị em tôi thuê một chị giúp việc quê Bến Tre lên chăm sóc cho má. Chị giỏi giang, siêng năng và nấu ăn rất ngon. Cứ vài tuần tôi lại đưa tiền cho chị đi chợ nấu món này món nọ rồi điện gọi con cháu qua ăn. Nhiều món bọn trẻ rất thích như bánh canh vịt, bún riêu giò heo, cháo lòng…Má tôi hài lòng về chị lắm, coi chị như con cháu trong nhà.
Một bữa kia mới 5 giờ sáng chị giúp việc đã điện cho tôi, giọng hốt hoảng:
- Ngoại mới bị té anh Sĩ ơi.
Tôi hết hồn, thay vội quần áo rồi xách xe chạy qua. Má tôi nằm trên giường, người lả đi, chắc vừa mới tỉnh dậy sau cơn ngất. Tôi tìm không thấy chỗ sưng trên đầu. Em trai tôi cũng có mặt, đang điện gọi xe cấp cứu. Chị osin nói:
- Ngoại đang tập thể dục thì bị té nằm ngừa, chắc bị vùng sau ót.
Tôi nhìn thấy mấy ngón tay má có vết máu khô liền hỏi:
- Ủa, tay má bị gì vậy?
Chị osin đáp vội:
- Dạ, em chích cho máu ra để ngừa đột quỵ đó anh.
Tuy biết việc làm này của chị là phản khoa học như trên mạng có nói, nhưng vì hiểu chị cũng lo lắng cho má nên tôi cũng bỏ qua. Xe cấp cứu đến, em tôi cõng má ra đường. Chúng tôi đưa má vào bệnh viện 115 trên đường Sư Vạn Hạnh. Má được đưa ngay vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Quá trình má điều trị tại 115 kéo dài gần nửa tháng, sự hồi phục thật kỳ diệu. Bác sĩ nói má còn cục máu đông trong não nên trí nhớ còn lơ mơ. Dần dần má cũng nhận ra được chúng tôi. Tiếp đó chúng tôi chuyển má qua bệnh viện Tâm Đức để dưỡng sức.
Lúc má nằm ở 115, mỗi ngày vô thăm, không hiểu sao tôi bị đuối sức dần. Tôi không muốn ăn gì cả, chỉ thích uống nước ngọt CoCa hoặc Pepsi, nghe mùi thịt nướng hoặc kho là cảm thấy khó ngửi. Cho đến một hôm ngủ nửa đêm thức dậy tôi thấy tay chân cử động khó khăn, phải bò vào đi toilet. Đến sáng tôi gọi cho thằng em. Nó tức tốc chạy qua, kêu ông xe ôm đở tôi ra xe taxi đi bệnh viện Tâm Đức. Lúc đó má tôi cũng đã được chuyển qua đó.
Tôi được bác sĩ khám và cho thử máu ngay. Một tiếng sau có kết quả: tôi bị mất kali trầm trọng. Cô y tá nói với người nhà tôi:
- Kali của ông xuống còn có 2 mmol/L, vậy mà vẫn còn sống. Thật là kỳ diệu.
Tôi được chuyển qua phòng cấp cứu. Mẹ thì nằm trên lầu, con nằm dưới nhà. Người thân sẳn vô thăm má thì xuống thăm tôi luôn. Nằm được một tuần thì tôi xin chuyển viện vì viện phí của Tâm Đức quá cao, chịu không xuể. Tôi được người nhà đưa qua bệnh viện Đại học y dược và nằm điều trị ở đó gần 10 ngày thì xuất viện.
Má tôi cũng đã xuất viện trước tôi, về lại nhà quận 8. Tôi về rồi, còn yếu sức nhưng cũng ráng qua thăm má. Má đã bình thường lại nhưng trí nhớ giảm sút thấy rõ.
(29/4/2020)