Mới rồi đứa em nhắn tin: “Em ghé thăm má, má nói hôm bữa nằm chiêm bao thấy thằng Sĩ chết. Trong mơ má khóc quá chừng, nói đứa con có hiếu vậy mà sao trời bắt nó chết sớm vậy. Rồi nó về thăm má, má hết hồn hỏi: Ủa, con chết rồi mà, sao về đây được. Nó cười ha hả, kề tai má nói: Dễ gì, ha ha”.
Mà, thật ra tôi cũng suýt chết 2 lần đấy chứ. Lần thứ nhất do sơ suất khi sử dụng máy đo đường huyết (máy hư cho ra chỉ số sai) nên đường huyết tăng đến 350 mà không biết, may mà cấp cứu kịp. Lần thứ hai vì tức tối, buồn rầu khiến huyết áp tăng đột biến, may là tôi cũng có chút kinh nghiệm nên lập tức uống thuốc. Già rồi, lại mang bệnh nan y mười mấy năm nên sống vậy là thọ lắm rồi.
Nhỏ em còn nói: “Anh rảnh về thăm má, ở chơi vài ngày…”. Ha ha, câu này đáng lẽ phải do tôi nói với các em các cháu mới đúng. Nhưng từ lâu rồi tôi đã quên mất, không còn nghĩ đến nữa. Vì sao vậy? Có lẽ vì tôi cảm thấy mình thật lố bịch, đi khuyên bảo người khác nên sống sao cho hiếu thảo, cho phải đạo. Câu này chỉ có má mới có quyền nói thôi. Cho nên trong một dòng trạng thái tôi có viết:”Lúc trước con hay buồn và hay thầm trách người khác không biết quan tâm đến mẹ. Giờ đây con trở thành như đứa trẻ hồn nhiên vô tư, chỉ biết thương mẹ một mình là đủ”.
Sĩ Huỳnh