Tôi nhớ khi bà dì mất, đọc được status của người cháu gái của bà, trong đó có đoạn “Nội của tôi, nội của một mình tôi”. Người ấy nói vậy vì là đứa cháu nội duy nhất của bà. Biết vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói về mẹ tôi “Mẹ của tôi, mẹ của một mình tôi” dù tôi còn nhiều anh chị em khác. Tôi chỉ nói thầm thôi và vô cùng hãnh diện về điều đó.
“Mẹ của tôi, mẹ của một mình tôi”. Mẹ tôi bây giờ chỉ nhắc đến tên tôi thôi, không một ai khác. Mà những đứa con kia của mẹ chắc cũng không ai thèm ganh tỵ với tôi, vì mọi người đều cho là bà đã lẫn.
Mẹ nghèo, chẳng có gia tài
Giờ đây thêm lẫn, tháng ngày héo hon
Lâu lâu chỉ gọi tên con
“Bữa nay thằng Sĩ Sài gòn về chưa?”
Xót lòng, trời đổ cơn mưa
Cho con ngấn lệ cũng vừa nhớ thương
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật, như đường mía lau”
Sĩ Huỳnh